EFEO VỚI SỰ BẢO TỒN VÀ PHÁT HUY
GIÁ TRỊ DI SẢN VĂN HOÁ CHAMPA
Văn hoá Champa là nền văn hoá
lớn, độc đáo được xây dựng theo suốt chiều dài lịch sử dân tộc Chăm. Hơn một
thiên niên kỷ dựng xây và phát triển, người Chăm đã để lại một di sản văn hoá
vô cùng phong phú, độc đáo trên nhiều loại hình kiến trúc, điêu khắc, đồ gốm
vv... và trở thành một bộ phận đặc sắc trong tổng thể văn hoá Việt Nam theo
chiều dài lịch sử.
Cuối thế kỷ XIX
khi tiếp xúc với các di sản văn hoá Việt Nam trong đó có văn hoá Champa, cùng
với sự tiếp cận hệ thống tháp tại Bình Định, việc phát hiện ra các khu di tích
Mỹ Sơn, Đồng Dương( Quảng Nam) đã trở thành một trong những động lực để hình
thành nên tổ chức chuyên nghiên cứu về các nền văn hoá bản địa ở Việt Nam nói
riêng và bán đảo Đông Dương nói chung. Đó là Viện Viễn Đông Bác Cổ( EFEO).
Kể từ khi được
thành lập(1900) việc nghiên cứu di sản văn hoá Champa được tiến hành bài bản,
có hệ thống trên toàn bộ lãnh thổ người Chăm trong lịch sử. Trước hết là việc
điều tra khảo sát toàn bộ dấu tích, đánh giá hiện trạng các di tích, di vật
hiện còn. Đây là cơ sở để hình thành nên công trình của H.Parmentier: Inventaire
Descriptie des Monuments Cams de L’An Nam.Paris 1918( Thông kê khảo tả các di
tích Camở An Nam), một công trình có ý nghĩa đặt nền tảng cho việc nghiên cứu,
bảo tồn văn hoá Champa sau này.
Cùng với điều
tra khảo sát, các cuộc khai quật tại các di tích Mỹ Sơn ( 1901-1902); PoNaga,
Chánh Lộ,Đồng Dương( 1904); Trà Kiệu( 1927- 1928) Đại Hữu, Trung quán( 1927
-1928) vv.. đã góp phần phục vụ cho công tác trùng tu, tôn tạo các kiến trúc ở
Mỹ Sơn, PoNaga, hay sưu tập các tác phẩm nghệ thuật điêu khắc Champa đưa về bảo
quản góp phần bảo tồn các di sản văn hoá quý giá này.
Đặc biệt với sự nỗ lực của các nhà nghiên cứu
Viện Viễn Đông Bác cổ, sau nhiều năm kiên trì, năm 1916 Bảo tàng điêu khắc
Champa tại Đà Nẵng được thành lập với 268 hiện vật ban đầu được đưa vào bảo
quản, trưng bày giới thiệu đánh dấu một bước chuyển mới trong việc bảo tồn và
phát huy giá trị của di sản văn hoá. Từ cơ sở ban đầu, Bảo tàng ngày càng được
quan tâm và bổ xung, đặc biệt sau năm 1934 cuộc khai quật Tháp Mẫm( Bình Định)
đã bổ xung thêm nhiều hiện vật có giá trị cho Bảo tàng.
Dựa vào
những thành tựu nghiên cứu cơ bản ban
đầu, là tiền đề cho nhiều tác phẩm về văn hoá Champa được xuắt bản như: Ph. Stern:L’art du Champa et son Evolution.
Toulose 1942( Nghệ thuật Champa và quá trình phát triển); J. Boisselier: La
Statuaire du Champa Recherches sur les
Cuites et L’Iconographie. Paris
1963(Tiếu tượng học Champa ). Đặc biệt dựa vào di sản văn hoá trên các lĩnh vực
là cơ sở cho việc hình thành dựng lại gương mặt lịch sử của người Chăm qua tác
phẩm của G.Maxpero: Le Royaume de Cham. NXB Van Oest. Paris 1928.( Vương quốc
Cham).
Do biến động của
xã hội, sau năm 1975 việc nghiên cứu văn hoá Champa chủ yếu do các nhà nghiên
cứu trong nước thực hiện. Kế thừa thành tựu mà các học giả Viễn Đông Bác cổ đạt
được, nhiều cuộc sưu tầm, điều tra khảo sát khai quật khảo cổ học được tiến
hành trên mọi vùng, đặc biệt trên vùng đất cố đô cũ như Quảng Nam; Bình Định.
Song hành với Bảo tàng điêu khắc Champa Đà Nẵng, nhiều phòng trưng bày về điêu
khắc Champa có mặt tại các địa phương như Thừa Thiên Huế- Quảng Nam- Quảng
Ngãi, Bình Định góp phần Bảo tồn và phát huy giá trị của di sản trong đời sống
văn hoá ngày nay.
Nhiều công trình nghiên cứu văn hoá Champa
được xuất bản đã góp phần cho việc hiểu sâu toàn diện hơn và khẳng định giá trị vô giá của văn hoá Champa trong lịch sử dân
tộc.
Có thể thấy,
những kết quả nghiên cứu của Viện Viễn Đông Bác Cổ trong quá khứ là tầng nền
vững chắc để tạo nên những thành tựu nghiên cứu
văn hoá Champa ngày nay. Những thành tựu của quá khứ, hiện tại và tương
lai đều nhằm mục đích chung gìn giữ bảo tồn và phát huy giá trị văn hoá Champa
trong lịch sử./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét