Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

CHUYỆN GẪU 6

THƠ CON CÓC
Chuyện xưa kể lại: 
Ngày xưa ở một vùng nọ, có bốn chàng khóa sinh, tự coi mình là tài giỏi. Sự tài giỏi ấy đến nỗi đi thi năm nào cũng trượt. Thấy mình không có số "bảng vàng bia đá" mấy người đổi nghề làm thày dạy học, từ đó lại càng coi thiên hạ không vào đâu.Họ gặp nhau, tán tụng tâng bốc lẫn nhau, chê bai  người khác, dương dương tự đắc tự coi mình là cự phách văn chương. Một hôm trời mưa, bốn thày rủ nhau đến một quán rượi. Chén chú chén anh, chợt nảy ý làm thơ. Bầu rượi túi thơ mới là người tao nhã.Họ đồng lòng cùng làm chung một bài thơ để thiên hạ biết tài. Ngó quanh quất tìm chủ đề,  nhìn thấy một con cóc ngồi trong hang. Họ đồng lòng làm thơ chủ đề về con cóc. Thày thứ nhất, sau khi  nhấp chén rượi trổ tài xuất khẩu thành thơ: 
Con cóc trong hang.
Thày thứ hai gật gù khen được. Thơ tả chân thế là nhất đấy. Nâng cốc rượi mừng thi tứ. Con cóc bấy giờ từ trong hang nhảy ra. Thày thứ hai bật câu thơ tiếp nối:
Con cóc nhảy ra.
Hay! các thày cùng đồng thanh reo lên. Thơ thày vận ý, vận lời hay tuyệt, đúng chủ đề, đúng thể thơ. các đệ xin bái phục. Chúc mừng thày. Họ lại chạm cốc nhau. Con cóc nhảy ra, ngồi yên một chỗ giương mắt nhìn bốn người. Ngoài trời mưa vẫn rả rích. Thày thứ ba nheo nheo con mắt nhìn con cóc. Con cóc ngồi yên không động đậy, mắt chớp chớp nhìn  thày. Chợt thày vỗ đùi đánh đét, cười kha khá: các thày nghe tôi đọc tiếp đây: 
Con cóc ngồi đấy.
Thày thứ tư không cần phải nghĩ ngợi đọc tiếp luôn:
Con cóc nhảy đi.
Chả là các thày mải cười không để ý, con cóc thấy tiếng cười to quá nhảy vội đi, thày chớp được cơ hội đọc luôn không cần suy nghĩ.
Thế là mỗi người đủ một câu thơ, thành một bài thơ hoàn chỉnh về con cóc. Các thày lại " liên thủ"( chạm cốc) mừng cho câu thơ hay của mình. Một bài thơ mà tả được đủ cả nơi sinh sống, động tác vận động nhảy  ra, nhảy đi, ngồi đấy ... quả là "liên thi" Chỉ những bậc tài năng mẫn cảm mới nhận được. Ngôn ngữ sống động, liên tưởng của những bậc phi phàm. Bốn câu thơ ghép lại thành bài thơ con cóc:
Con cóc trong hang
con cóc nhảy ra
con cóc ngồi đấy
 con cóc nhảy đi
Các thày bảo  nhau bài thơ hay thế không truyền cho thiên hạ biết quả là phí uổng. Họ xin chủ quán một tờ giấy Hồng điều, chép bài thơ con cóc dán lên tường để mọi người cùng thưởng thức. Kiệt tác thơ ấy được lưu truyền cho đến ngày nay. Sau này mỗi khi có bài thơ nào được sáng tác quá "tuyệt tác" người đời thường gọi đó là thơ con cóc.
 Sau này thiên hạ còn truyền lại một bài thơ về bốn anh khóa sinh  lên kinh dự thi vào thăm chùa có bài thơ vịnh về cái chuông chùa. Bài thơ quá hay, các anh tự thấy " tinh anh phát tiết ra ngoài" thường hay chết yểu nên sợ quá nhờ Sư chù trì chùa đi mua hộ bốn cái quan tài, nghĩ rằng khi bài thơ hay được lan truyền đến mọi người biết thì các anh sẽ chết. Nhà sư hỏi vì sao, các thày khóa đọc lại 4 câu thơ vừa làm, nhà sư bèn đi mua về  5 cái quan tài. Các thày khóa hỏi vì sao. Nhà Sư nói, trước khi vào chùa, kẻ tu hành này cùng theo nghiệp văn chương, những sau thấy mình làm thơ dở quá nên bỏ vào chùa  ăn mày  cửa phật và có lời nguyền: Ngày sau nếu tôi gặp người nào làm thơ dở hơn thơ tôi thì tôi sẽ chết. Chắc ngày hôm nay là đến hạn của mình.
Kẻ hậu sinh này  chắc cũng như mấy anh thày khóa,  tập tọng làm thơ, nay  xin mở mục thơ con cóc để đọc cho vui sánh cùng CHUYỆN GẪU.


















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét