CHUYỆN GẪU 9 VÀ THƠ CON CÓC
Tôi có anh bạn học từ thời phổ thông là người thích thơ, hay làm thơ. Từ ngày lấy vợ, tôi thấy anh làm thơ ít dần rồi thôi hẳn. Tôi hỏi anh: vợ làm mất cảm hứng à?
Anh cười: Ừ vợ mình không thích.
Quả là người chiều vợ. Vì vợ sẵn sàng bỏ cả niềm đam mê của mình từ thời còn mơ ước. Anh có lẽ thuộc nhóm người sắp tiến dần đến mục tiêu được ghi vào Sách đỏ.
Hôm ngồi cùng anh uống chè chén vỉa hè, tôi kể lại câu chuyện nghe được về thơ.
Ở một tỉnh nọ, có hai vợ chồng công nhân nhà máy dệt. Anh là người thích làm thơ, thơ anh làm được dán báo tường, báo liếp của nhà máy. Anh còn làm thơ thiếu nhi cho con anh sử dụng cho báo tường ở lớp mỗi khi có ngày lễ như 20 - 11; hay 15-5 ngày thành lập Đội v v.... Thơ anh khá hay, nhiều người khen là có hồn.Vợ anh nhiều lúc cũng tự hào lắm.
Thời buổi khủng hoảng kinh tế, nhà máy đóng cửa, vợ chồng thất nghiệp phải nghỉ ở nhà không có lương đành tìm kế sinh nhai. Thời buổi gạo châu củi quế, điện tăng, nước tăng, tiền hai đứa con đi học... làm vợ chồng anh xoay như chong chóng. Vợ anh nhanh nhẹn, mở quán bán bún đầu khu tập thể. Chị nấu ăn ngon, làm sạch sẽ vệ sinh, giá cả lại bình dân nên quán cứ ngày càng đông khách. Đã không có việc làm, tiền đâu mà mướn người giúp việc, chị nhờ anh ra trông quán. Chị bán, anh bưng bê, dọn bàn, đưa tăm, lấy nước vv.. làm tất ăn cả. Mặc dù bận vậy, nhưng anh vẫn thích làm thơ, bởi anh thấy đó là niềm đam mê, thú vui tao nhã... Những lúc phụ việc giúp vợ, đầu anh vẫn nảy ra những tứ thơ, anh đọc thầm gật gù tâm đắc. Nhiều lần giúp vợ mải nghĩ thơ, làm việc nọ quên việc kia, khiến chị vợ nổi cáu.
Một lần mải nghĩ tứ thơ, anh đứng thần mặt, quên bưng bát bún cho khách. Vợ quát: ông nghĩ gì mà mặt đần ra thế, hay nhớ con nào?.
Luống cuống, anh sợ quá khai thật: anh đang nghĩ làm thơ. Khai vậy may ra vợ nó còn thông cảm, chứ không nó tưởng nhớ con nào thì toi cửa, nát nhà.
Thơ thơ, thẩn thẩn gì. Vợ anh ca cẩm. Thơ có ra cơm ra gạo không? Không làm lấy cái gì hốc vào mồm, lúc nào cũng thơ với thẩn, tôi thì dí lồ... vào thơ của anh ấy.
Sau lần đó, anh tuyệt nhiên không dám làm thơ lúc bán hàng. Về nhà những lúc rảnh việc anh lại lén lút làm thơ vụng không cho vợ biết. Thương vợ tần tảo vất vả, anh làm được bài thơ hay viết về vợ, trong đó giang hồ đồn thổi là có câu:
Rồi một mai anh trở về cát bụi
Bỏ lại đời tất cả, chỉ mang em...
Năm ấy có tờ báo mở mục thi thơ, anh gửi trộm bài thơ đi thi. Không ngờ Ban tổ chức lại chấm giải, trao thưởng cho bài thơ của anh.
Hôm nhận giải về, bạn bè đến chúc mừng, khen bài thơ hay, tình cảm. Uống ngà ngà say, anh tức cảnh làm thơ:
Vợ tôi là đứa mất khôn
Suốt ngày ca cẩm dí lồ... vào thơ
Còn tôi là đứa ngẩn ngơ
Suốt ngày thơ thẩn làm thơ vì lồ...
Chỉ ban tổ chức là khôn
Mới trao cho giải về lồ.. của thơ.
Kể đến đây, tôi chợt nhớ lại, có một nhà thơ giảng về kỹ thuật viết thơ cho các nhà thơ trẻ. Cuối bài giảng ông dặn lại:
Làm thơ phải tránh vần ồn
Không làm ảnh hưởng tâm hồn chị em
Bài thơ ứng tác của anh có sáu câu, thì năm câu có vần ồn. Quả là thơ khiếp thật. Có nên gọi là thơ con cóc?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét