Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

CHUYỆN GẪU 7 VÀ THƠ CON CÓC
Huế với điện gác rêu phong, soi bóng nghiêng ven dòng sông Hương thơ mộng. Huế nơi ao ước của bao người muốn một lần đến thăm cố đô cổ kính. Anh bạn tôi cũng thế, một người hoài cổ xa xăm, anh có thể đứng hàng tiếng đồng hồ ngắm mái đao đình cong vút, hay ngẩn ngơ trước pho tượng Phật diệu kỳ. Anh khát khao đến Huế một lần và  đi thật. Sau những ngày chiêm ngưỡng Hoàng cung, thăm những lăng tẩm uy nghi, thơ mộng, anh dành hẳn một ngày thăm sông Hương. Sông Hương mùa ấy nước trong xanh như ngọc, chảy êm đềm dưới những tán cây cổ thụ xanh thẫm. Tối cuối cùng ở lại Huế, anh xuống bờ sông Hương, muốn đi thuyền trải nghiệm sự hư ảo của dòng sông. Anh gọi đò thuê đi. Chủ đò là một  trung niên trông khá đôn hậu.
 - Chú thuê đi về hay thuê ngơi.
- Thuê ngơi thì bao nhiêu? anh hỏi lại.
- Ngơi mình hay ngơi đôi?
- Ngơi mình.
- Chú cho 300 ngàn.
Anh thầm nghĩ ngủ khách sạn cũng 300, mình thử ngủ thuyền một đêm xem sao. Anh xuống thuyền, con thuyền chèo ngược sông Hương về thượng nguồn. Người lái đò bảo: đi ngược lên trên rồi thả xuôi, tới sáng là thuyền tới đập Vĩ Dạ đó chú.
 Đập Vĩ Dạ là con đập ngăn sông Hương, nối nội thành đi sang huyện Phú Vang. Con thuyền lướt nhẹ trên dòng sông yên tĩnh, những dãy núi mờ xa, phủ màn sương nhạt như ngái ngủ. Hơi nước mát từ sông bốc lên cùng sự tĩnh lặng khiến anh băn khoăn  sao tên gọi là sông Hương. Chợt mùi thơm nhẹ nhàng thoảng qua, mùi của loài hoa gì đó, hương phảng phất, diụ êm. Có lẽ tên gọi sông Hương là từ những mùi thơm thiên nhiên ấy. Thuyền chồng chành khó ngủ, con đò cứ đi rồi trôi xuôi lúc nào không biết. Canh bốn, canh năm vừa chợt mắt. Ai hô vi lôn không( Ai hột vịt lộn không). Tiếng cô gái bán rao thoảng dài theo gió, lẩn trong màn sương mờ đục trước bình minh. Thuyền đã ghé  bên đập Vĩ Dạ. Anh cám ơn người chủ thuyền rồi  về.
Kỷ niệm về chuyến đi thăm Huế có nhiều, nhưng sâu đậm nhất với anh là đêm ngủ đò. Nhớ Huế anh làm bài thơ :
Chưa đi thì nhớ Huế thương.
Đi rồi thấy Huế cũng thường thế thôi
Có khác là khác chỗ ngơi
Mình ngơi dưới đất, Huế ngơi trên thuyền.
Anh bảo: ông chủ thuyền ấy gọi ngủ là ngơi.Không biết đó là tiếng Huế hay ở đâu đến Huế./.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét